Con trai lớn của tôi là đứa trẻ cẩn thận, sạch sẽ nhưng nhút nhát. Đến tuổi đi mẫu giáo cả nhà căng thẳng việc nên chọn trường công hay trường tư cho con theo học. Cuối cùng chọn cho con một trường quốc tế khá nổi tiếng năm 2010, học phí xấp xỉ 14 triệu/tháng.
Nhiều bậc phụ huynh chọn trường quốc tế với mong muốn con mình sẽ được học ở môi trường giáo dục tốt - Ảnh minh họa. |
Vui được hơn 2 năm thì trường xảy ra bê bối liên quan đến thực phẩm bẩn. Cụ thể hơn bếp được nhà trường bán cho thầu phụ, họ nấu đồ ăn trong một căn bếp bẩn thỉu, ướt át bên cạnh bến xe Giáp Bát. Gián, chuột bò lổm ngổm trong bơ, cơm… đó là tất cả những gì phụ huynh được chứng kiến trong lần kiểm tra đột xuất từ thông tin giáo viên báo cho. Đám trẻ được đưa đi kiểm tra tổng quát, vài chục bạn bị hạch treo trong ruột được cho là nguyên nhân từ thực phẩm bẩn.
Nhiều buổi đối thoại về trách nhiệm bất thành, băng rôn phản đối cứ căng ra là phường ra dẹp, chị hiệu trưởng cùng hội đồng quản trị là mấy ông Tây đưa ra thông điệp: "Quý vị nếu không hài lòng, mời cho các cháu chuyển trưởng". Họ đồng thời cho nghỉ việc hàng loạt giáo viên đứng về phía đám trẻ.
Những năm đó mạng xã hội còn yếu ớt, mọi chuyện lặng lẽ trôi, chúng tôi cho con chuyển trường. “Quốc tế”, học phí cao không đồng hành cùng đạo đức kinh doanh của họ. Tôi không muốn nêu tên trường nhưng chắc chắn sẽ có người còn nhớ vụ việc này.
Con trai bắt đầu đi học tiểu học, tôi chọn trường “lai”, song ngữ. Năm lớp 2 đến lớp 4 cho cháu đi xe buýt của trường để chữa tính nhút nhát. Trên chuyến xe có nhiều bạn bé hoặc lớn hơn khác lớp. Do nhà xa nhất nên con luôn là đứa lên đầu tiên, mùa đông là khổ nhất, đầu nghẹo sang một bên ngủ, balo vẫn đeo trên lưng.
Vì sự an toàn của con, hãy tìm hiểu kĩ mọi thứ và luôn dõi theo con khi cần - Ảnh minh họa. |
Tôi thỉnh thoảng dậy sớm lên xe buýt của trường đi học cùng bạn ấy. Có hôm có cô giáo đi theo quản lý, có hôm không, chỉ còn đám trẻ với bác tài xế, đôi khi lái xe tương đối cẩu thả do sức ép thời gian, tắc đường. Các bạn không quá khó khăn để bắt gặp xe buýt trường học đánh số lạng lách rất nguy hiểm trên phố. Sau 2 năm, tôi phải thay đổi phương án là gia đình tự đưa đi, con được ngủ thêm và quan trọng nhất là cảm giác an lòng.
Thỉnh thoảng đi chơi những khu nghỉ kết hợp hình thức vui chơi, hoạt động đội nhóm, tôi gặp không ít học sinh trường quốc tế đến cắm trại. Đám trẻ kéo nhau ra ven hồ đã kè cao cả mét để ném gạch đá xuống nước, không có bất kỳ ai giám sát. Tôi ra lùa lũ trẻ vào trong và gọi giáo viên của chúng ra. Mọi sơ sểnh đều có thể trở thành thảm kịch.
Đứa trẻ nào cũng vậy, đến tuổi sẽ phải tới trường, xa vòng tay và kiểm soát an toàn của cha mẹ. Chúng ta không có nhiều sự lựa chọn, đứa trẻ sẽ lớn lên cùng sự nhộm nhoạm giao thông đô thị, sự vội vàng của người lớn…
Tôi chỉ nghĩ rằng, chúng ta, cha mẹ đôi khi cần biết gạt đi những sự bận rộn giả tạo để dành thời gian dõi theo con nhỏ. Vì thời gian bên con luôn đáng nhớ!